XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Trót Yêu Em !


Phan_6 end

Linh uất ức lắm đấy, muốn cãi lại lắm đấy, muốn chửi thẳng vào mặt cái ông bác sĩ Thành hám tiền kia lắm nhưng cũng cố mà chịu đựng. Tay nó siết chặt lại thành nắm đấm, chỉ muốn đấm cho ông ta một quả cho bõ tức.

Hàn Băng đứng ngay cạnh đấy, nhìn thái độ của nó với ông bác sĩ kia mà cũng tức giận thay. Anh không ngờ giờ nó lại chịu đựng giỏi như thế, phải là trước kia thì ông già kia đã bị nó mắng té tát, đánh cho bầm rập rồi. Hàn Băng liền tiến lại chỗ nó:

- Xin hỏi,ông là ai vậy?

- Tôi là ai thì liên quan gì đến cậu. Tránh ra đi, đừng có xía vào chuyện của tôi.

- Tôi cũng chẳng muốn xía vào chuyện của ông nhưng thấy ông mắng cô bác sĩ xinh đẹp nặng lời thế này tôi không kìm lòng được mà phải xía vào.

- Tôi mắng cô ta thì liên quan gì tới cậu. Trẻ con thì nên về nhà đi, đừng có rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng.

- Nhưng lúc nãy tôi thấy ông coi thường bệnh nhân của mình. Chỉ cần tôi cho phái tán đoạn video tôi vừa quay cảnh ông là 1 ông bác sĩ chỉ đi chữa bệnh cho những người có máu mặt thì ông sẽ ko còn chỗ sống. Ông có muốn tôi cho ông xem ko?

- Đồ nhãi ranh.

Để lại 1 câu nói không mấy dễ chịu, ông già ấy bỏ đi với cái bản mặt tức tối.

- Bệnh nhân đã ổn định, chỉ cần đợi đến khi thuốc tê hết tác dụng thì sẽ tỉnh lại. Chào!

Nói xong Linh cũng bỏ đi, để lại Hàn Băng đứng ngẩn tò te. “ Mình giúp cô ấy vậy mà không có nổi lời cảm ơn, cô ấy vẫn giận mình sao? Linh ơi là Linh, sao em có thể tỏ ra không quen biết và lạnh lùng với anh như thế? Em thật vô tâm, chẳng lẽ em ko muốn biết trong 8 năm qua anh sống thế nào sao?”

Chương 27:

Linh về nhà trong tâm trạng vô cùng tồi tệ. Ném túi xách lên chiếc ghế sofa trong phòng khách, nó nằm phịch một cái xuống ghế, thở dài não nề. Vừa lúc Trấn Vũ đi qua, thấy em gái mình ủ rũ, anh liền lại gần hỏi han:

- Sâu con, có chuyện gì mà trông tâm trạng thế kia?

- Nhắc đến là em lại bực, bực muốn chết luôn được ấy.

- Từ từ, làm gì nóng thế, kể anh nghe xem nào. Nếu làm được gì thì anh sẽ giúp.

- Anh, cái ông lão Thành chết tiệt trưởng khoa ấy, hôm nay, lúc bệnh nhân đang gặp nguy kịch phải phẫu thuật gấp mới có thể sống xót thì ko hiểu ông già ấy đi đâu mà y tá gọi cũng ko bắt máy, bần cùng lắm em mới phải đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật rồi tự tay mình phẫu thuật. Phẫu thuật xong rồi thì chẳng hiểu ông ta từ đâu chui ra mắng em tới tấp, bảo là cái gì mà nếu là bệnh nhân khác thì không sao còn đây là chủ tịch của Khương Hàn nhỡ có điều gì xảy ra thì ko chỉ cô bị đuổi việc mà tôi cũng bị liên hụy. Lấy đâu ra cái kiểu phân biệt đối xử với bệnh nhân thế chứ. Em còn chưa nói gì ông ta thì thôi, chưa gì ông ta đã chửi bới em rồi. Bực mình.

- Xong rồi sao? Em cho ông ta 1 trưởng hay là thế nào?

- Còn thế nào nữa, phải cố mà nhịn chứ làm sao. Vì nhịn nên giờ em mới muốn đánh người đây này.

- Sâu con bình tĩnh, đừng có mà động thủ với anh, em mà làm anh bị gì thì em sẽ bị bọn con gái cả đất nước này ghét đến tận xương tủy đấy.

- Xin lỗi anh, nhưng biết làm thế nào bây giờ, em chỉ muốn đánh anh thôi.

Thế là hai anh em cứ rượt đuổi nhau như 2 đứa trẻ con tinh nghịch….

Hôm sau……….

- Xin hỏi, hôm qua ai là người phẫu thuật cho chủ tịch Khương? Mời người đó lên phòng giám đốc bệnh viện. Bác sĩ Thành, giám đốc cho gọi ông.

2 người cùng lên phòng giám đốc, tâm trạng ai nấy đều lo lắng, ko biết sẽ có điều gì xảy ra với mình.

- Hai người ngồi đi. Tôi làm giám đốc bệnh viện này cũng hơn 20 năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy 1 vị bác sĩ nào nghĩ cho bệnh nhân như thế. Hôm qua, khi chủ tịch Khương nguy kịch, tôi rất khâm phục cô bé này đã bất chấp việc có thể ko đc làm bác sĩ trong ngành y mà đã phẫu thuật khi chưa là bác sĩ chính thức. Vì điều này, tôi sẽ cho cô bé này làm bác sĩ chính thức ngay từ ngày mai.

- Giám đốc, ông đã quá khen cháu rồi. Cháu chỉ làm những việc mình nên làm thôi nhưng dù sao cũng cảm ơn ông.

- Còn cậu Thành, tôi sẽ cắt lương 2 tháng của cậu vì tội trong giờ làm việc mà tự ý ra ngoài ko có phép. Vậy thôi, 2 người về đi, tan ca rồi.

- vâng, chào giám đốc.

Linh sung sướng vô cùng: “ Yeahhhhh, kì thử việc này cuối cùng cũng hết, từ giờ có thể tự do, ko cần nhẫn nhịn ông già chết tiệt đó r`, ha ha ha ha.” Bỗng nhiên, bàn tay của nó bị 1 bàn tay to lớn khác kéo đi. Xuống quán café bệnh viện, bàn tay to lớn ấy tự buông xuống:

- Linh, vào đi, lâu quá rồi không gặp, chúng ta cũng nên tâm sự chút chứ.

Nó ngồi xuống cái bàn gần cửa sổ, bắt chéo chân nói:

- Có gì thì nói đi, Khương Hàn băng

- Dạo này em sống thế nào? Tốt chứ?

- Rất tốt, ko có anh tôi vẫn ăn, vẫn ngủ rất khỏe.

- Còn anh thì ko tốt lắm. Dù chia tay em nhưng anh vẫn rất yêu em, Linh à. Anh đã bao lần cố dặn lòng mình nên để em tự do, nên để em có 1 cuộc sống riêng của mình nhưng anh ko làm được. Em có biết không?

- Ko, tôi ko biết gì hết.

- Em có còn yêu anh ko? Trước đây, em đã từng yêu anh chưa vậy Linh? Anh thực sự muốn biết, muốn thứ tình yêu mà anh cho em là ko uổng phí. Hãy trả lời anh thật lòng đi.

- Trước đây, tôi đã yêu anh, yêu anh trước khi anh yêu tôi. Nhưng giờ thì ko. Tôi ko chịu được cái yêu của anh. Anh nói anh yêu tôi nhưng lại có thể chia tay tôi bởi vì tôi ko nhắn tin, ko gọi cho anh. Lúc đó tôi lo cho anh mà anh lại nói tôi tàn nhẫn. Tôi chẳng hiểu nổi.

- Anh xin lỗi. Có lẽ tiếp đây anh sẽ nói những lời đối với em sẽ ko dễ nghe nhưng xin em hãy nghe thật kỹ. Chúng ta có thể bắt đầu lại ko? Anh tự tin rằng sẽ làm em yêu anh.

- Tùy anh.

Nói xong, nó đứng dậy bỏ về. Nó bỏ chạy ra một cái hồ lớn, ngồi khóc tu tu như 1 đứa bé bị mẹ bỏ rơi. Giờ nó cảm thấy hối hận vì những gì mình đã nói, thực sự trong thâm tâm, nó còn yêu anh, yêu anh rất nhiều là đằng khác. Nhiều lúc nó chỉ muốn bấm số gọi cho anh để kể lể mọi thứ nó gặp phải, nhưng cũng phải khó khăn lắm mới kìm được đôi tay đã quen này. Trời mưa, một cơn mưa lại ko hề báo trước. Trong khi mọi người đang chạy toán loạn tìm chỗ trú, những cặp đôi đang che mưa cho nhau vô cùng lãng mạn thì lại có 2 người thẫn thờ, ngồi lỳ trong làn mưa giăng dày đặc. Một cái ôm từ đằng sau lưng nó khiến nó cảm thấy ấm áp lạ kì và chủ nhân của cái ôm này lại là Hứa Gia Vĩ( người bị nó đổ cốc café lên áo).

- Sao cô lại dầm mưa lạnh thế này?

- Chẳng phải anh cũng thế sao?

- Tôi cũng vì cô thôi.

- Vĩ, chúng ta hẹn hò đi._ giọng nói của Linh lạnh lùng dần cất lên.

Gia Vĩ ngạc nhiên, nắm lấy bờ vai của nó xoay lại đối diện với mình:

- Cô nói cái gì?

- Chúng ta… hãy yêu nhau đi.

- Tại sao? Chẳng phải 1 năm trước cô đã từ chối tôi rồi sao? Sao giờ lại nói yêu nhau là thế nào?

- Anh ko đồng ý?

- Ko, tôi đồng ý. Tôi sẽ cố gắng để em luôn hạnh phúc… bên tôi.

Gia Vĩ đặt 1 nụ hôn lên đôi môi đang run lên vì lạnh của nó, truyền cho nó hơi ấm. Nụ hôn ấy nhẹ nhàng, dịu dàng như 1 nụ hôn nào đó nó từng có trong quá khứ.

Chương 28:

Một ngày nữa lại đến với sự bận rộn của công việc, người đi đi lại lại trên phố nhộn nhịp, những đứa trẻ đang chạy vội vã đến trường cho kịp giờ học, các bà các cô bán dạo thi nhau mời hàng để nhanh chóng bán xong số đồ của mình. Mọi thứ dường như đều diễn ra nhất nhanh nhưng với con sâu con Kiều Ngọc Linh lại khác, nó rất điềm tĩnh, ngồi trước bàn trang điểm tút lại nhan sắc. Hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên của nó và Gia Vĩ. Hai người đến một quán café mang tên “Kẹo Dẻo” cùng nhau làm bánh, cùng nhau thưởng thức sản phẩm mình làm và cùng nhau chụp ảnh dán lên tường như bao đôi tình nhân khác. Nhưng những điều này ko hề làm nó vui.

- Linh, buổi hẹn đầu tiên của chúng ta, em thấy thế nào?

- Cũng không tệ.

- Vậy em có vui ko?

- Rất vui.

Gia Vĩ đứng khựng lại, cười 1 nụ cười đau khổ.

- Em vui cơ à? Nhưng anh thấy em chẳng vui 1 chút nào hết. Em hãy nhìn vào mắt anh, nói thật cho anh cảm nhận của em đi

- Cảm giác của tôi quan trọng với anh?

- Phải.

- Vậy được, cả ngày hôm nay tôi ko hề cảm thấy vui vẻ gì cả. những gì anh làm cũng giống hệt với những gì Hàn Băng đã làm cho tôi. Tôi cần 1 người cho tôi 1 thứ mới chứ ko phải là lặp lại nó. Anh cũng giống hàn Băng mà thôi.

“ Chát” một cái bạt tai được đáp xuống mặt của Linh, cái tát đau rát tới từng mạch máu. Nó ôm mặt, giọng nói bỗng trở nên giá lạnh:

- Anh dám đánh tôi?

- Tôi và Hàn Băng là 2 người khác nhau, đừng có mà so sánh tôi giống hắn._ Gia Vĩ lắc mạnh bờ vai mỏng manh của nó, trên làn da nơi vai ấy hằn lên những dấu tay đỏ nhưng nó ko hề kêu rên gì.- Linh, em nên nhớ giờ em là bạn gái của tôi, của một mình Hứa Gia Vĩ này, tôi ko cho phép em nhắc tới người con trai trước mặt tôi.

- Nếu tôi thích nhắc thì sao? Anh có thể làm gì được tôi?

- Tôi sẽ làm cho em phải đau khổ, đau tới khi nào em chết thì thôi.

- Hình như anh hơi coi thường tôi quá rồi đấy. Làm ơn bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra khỏi vai tôi. Từ nay tôi và anh ko là cái gì của nhau hết.

Bỏ ngoài tai những gì Linh nó, hắn vẫn bóp mạnh vào vai nó. Giới hạn của nó đã chẳng còn, nó liền đá chân, tặng cho hắn 1 cú vật của Judo, trước khi đi nó còn khuyến mãi cho hắn 2 cái tát, trả thù hắn vụ lúc nãy. Xong xuôi, nó cầm túi xách, tự tin bỏ đi mà ko hề quay đầu lại.

“Cái loại con trai như Gia Vĩ thật chẳng đáng mặt nam tử hán, đáng nhẽ ra mình ko nên hẹn hò với hắn. Đúng là lúc giận quá sẽ mất khôn, so với Hàn Băng, hắn ta còn chẳng bằng 1 cái móng tay.”_ ý nghĩ của Linh.

Chương 29:

Đã từ rất lâu rồi, trong tim em chỉ in mãi hình bóng của anh, những nụ cười xã giao giả tạo của anh, em đều đã nhớ, những lời nói anh chỉ trích em, em cũng chưa bao giờ quên. Em yêu anh bắt đầu từ những lời chỉ trích ấy. Và giờ đây, thứ tình cảm em dành cho anh đã quá lớn, giờ nó đâu phải chỉ là tình cảm căm thù oán trách của 1 cô thiết kế thời trang từ công ty đối tác dành cho vị giám đốc thích sự hoàn hảo mà đó là là tình yêu, 1 tình yêu em ko thể kìm nén được nữa, chỉ muốn hét lớn lên cho tất cả mọi người cùng biết rằng “ Em Yêu Anh, Kiều Trấn Vũ”. Dòng tâm sự này của em, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết được bởi vì anh đâu có yêu em, trong mắt anh, anh chỉ coi em là đại diện công ty đối tác mà thôi, quan hệ của chúng ta cũng chỉ là công việc. Nhưng Khương Uyên này sẽ luôn giữ nó là như vậy, ko để vương vấn 1 chút tình cảm riêng tư.

( Chương này mình sẽ viết về anh trai của Linh và cô bạn thân của nó là Khương Uyên, mong mọi người ủng hộ ^^)

Quyển nhật kí ấy được Khương Uyên gấp lại, cất kỹ trong ngăn tủ của mình. Cô đứng dậy, sửa sang lại đầu tóc quần áo rồi mang túi xách đi làm. Bước vào công ty với ánh mắt ngưỡng mộ của bao cô gái, bởi cô quá xinh đẹp lại còn là tiểu thư nhà giàu có, như vậy ko ngưỡng mộ sao nổi. Duyên dáng với chiếc váy công sở kiểu cách, Uyên bước vào thang máy để tới nơi làm việc. Vừa đặt mông xuống ghế, cô đã bị tổng giám đốc cho gọi lên phòng.

Chỉ mới mở cửa bước vào, 1 bản thiết kế đã được phi ngay xuống chân cô. Nhặt nó lên, cô hỏi:

- Sao anh lại vứt mẫu thiết kế của tôi như thế?

- Cô còn dám hỏi sao à? Trong cuộc đời của tôi, Kiều Trấn Vũ này chưa bao giờ thấy 1 cái thiết kế nào lại tệ hại đến thế. Cô nhìn đi, kiểu tay váy như thế đã trở thành cổ lỗ sĩ lâu lắm rồi, giờ tôi đang tự hỏi liệu cô có thật sự đang giấu tài năng của mình hay ko, hay là những gì chủ tịch Khương nói chỉ là những điều dối trá. Mới sáng ra cô đã phải để tôi bực như này rồi, tôi thật sự ko hiểu nổi. Cô làm lại đi.

Uyên vò bản thiết kế đấy trong tay, ngước khuôn mặt đang lấm tấm nước mắt lên nói lý lẽ:

- Đúng, tôi ko có tài về thiết kế nhưng tôi yêu nó, tôi yêu cái nghề thiết kế này. Những mẫu thiết kế đều là đứa con của tôi, anh ko có quyền chà đạp chúng. Ba tôi chưa lừa dối ai bao giờ nên anh đừng có mà nói bậy bạ về ba tôi. Tôi ko giỏi, ko suất xắc nhưng tôi có thể sửa chúng, ko phải là đẹp nhất nhưng cũng ko đến nỗi anh phải nổi khùng lên như thế.

Những giọt nước mắt của Khương Uyên thi nhau chan hòa trên gò má của cô, ai bảo con nhà giàu sẽ hạnh phúc, ai bảo con nhà giàu sẽ vui vẻ, ai bảo thế? Khương Uyên, 1 cô tiểu thư nhà giàu đích thực đấy nhưng có hạnh phúc đâu, có vui vẻ suốt ngày cười đâu, chỉ suốt ngày có nước mắt và sự tổn thương từ Kiều Trấn Vũ mà thôi. Cô yêu anh nhưng ko phải lúc nào cũng đồng tình với anh, cô yêu anh nhưng ko phải là phải chịu đựng những gì anh nói, cô yêu anh nhưng ko thể nào mà chấp nhận được việc anh nói ba cô dối trá. Tình yêu thực sự có nhiều mặt, ko phải lúc nào cũng là màu hồng. Tình yêu muốn đến được với tình yêu thực sự ko phải là dễ dàng gì, muốn có được tình yêu bắt đầu từ hai phía thì phải chịu khổ đau nhiều lắm.

Uyên chạy lên sân thượng, ôm mặt khóc 1 mình, thầm rủa vị giám đốc thích hoàn hảo kia. Trấn Vũ chưa từng nghĩ lời nói của mình có thể khiến 1 cô gái mạnh mẽ như Khương Uyên khóc, nên thấy cô khóc anh chẳng biết phải làm gì nữa. Nhưng cuối cùng, anh vẫn chạy theo cô, vẫn mong muốn an ủi cô, vẫn thầm lo lắng cầu mong cô ko làm điều gì dại dột. Con người băng giá của Trấn Vũ hình như đã tan sạch rồi, giờ anh đang lo cho 1 cô gái khác ko phải là em gái mình.

Thấy cô trên sân thượng, anh tiến lại gần mở lời xin lỗi trước.

- Khương Uyên, tôi xin lỗi về chuyện lúc nãy. Do tâm trạng của tôi ko tốt nên mới như vậy. Hôm qua em gái tôi bị bạn trai đánh nên tôi đang tức vụ đó. Xin lỗi cô

Mặc cho Trấn Vũ xin lỗi, Uyên vẫn khóc. Bần cùng quá, anh đã tiến sát lại, đặt môi mình lên bờ môi đang run lên vì khóc của Uyên. Uyên hết khóc, mắt cô mở to như ko tin vào hiện thực “ Trấn Vũ và cô đang kiss”

Cái kiss nhẹ nhàng mà ko quá đáng, nó lá 1 cái chạm nhẹ của đôi môi nhưng lại khơi lên trong cả 2 người 1 cái gì đó rất đặc biệt. Ko phải là sự khó chịu hay là cảm giác muốn tránh né như mọi khi mà đó là sự bối rối của 2 con người còn lạ lẫm với tình yêu trai gái. 2 nhịp tim ấy giống hệt nhau, cùng đập loạn xạ trong lồng ngực của họ.

HỒI KẾT

Người nói yêu anh đi, người nói thương anh đi

Để cho con tim này đừng ngóng trông hao gầy

Hãy đến bên anh đi, để cho tình trọn vẹn chúng ta

Vì nơi con tim này luôn có tình yêu dấu kín cùng thương nhớ cho em………

Người hỡi………hãy nói yêu anh!

2 tuần sau cái ngày ấy, hai anh em Ngọc Linh đều rơi vào trạng thái vô định. Cảm xúc của họ đang lơ lửng giữa không trung mịt mù sương giá, ko phải vì họ khó chịu hay bực mình mà cả 2 người họ đều đang bối rối trước tình yêu đến….

Sau nhiều năm biệt tích, ông trời bỗng cho Linh gặp lại Hàn Băng – mối tình đầu tưởng chừng đã mờ nhạt thế mà lại luôn khắc đậm sâu trong tim cô. Ngọc Linh giờ đã là bác sĩ, chữa bệnh cho hàng ngàn người vậy mà đến bản thân mình, cô không chữa được, căn bệnh “ yêu” này thật dễ làm người ta hạnh phúc, vui vẻ mà đến lúc “tan vỡ” lại dễ làm người ta đau lòng. Bệnh “yêu” là vậy sao người ta vẫn thích yêu, vẫn thích chìm đắm vào cái tình yêu có đủ 4 vị: chua, chát, cay, đắng. Phải chăng họ muốn trải qua tình yêu để rồi lớn lên, họ muốn trải qua để rồi bớt đau đớn. “Yêu” cũng giống 1 viên kẹo ngọt nhiều vị, khi ăn miếng thứ nhất thì lại muốn biết vị của miếng thứ 2 và cứ như thế đến lúc viên kẹo tan đi sẽ chỉ còn vị ngọt trên đầu lưỡi lúc ấy mà thôi, vài giây sau đó vị ngọt sẽ biến mất và người ta lại muốn ăn 1 viên kẹo mới. Tình yêu có thế ko? Ngọc Linh có thế không? Trấn Vũ cũng có như vậy ko?

Không! 2 người họ rất khác. Gặp lại mối tình đầu 1 thời say đắm, Ngọc Linh vẫn rạo rực, vẫn rung động, vẫn ao ước Hàn Băng chưa quên mình. Điều đó đã cho thấy cô vẫn rất yêu anh, muốn đến bên anh lúc mệt mỏi, vẫn muốn anh trêu đùa, yêu thương như thời học sinh, chẳng muốn rời xa anh hay muốn anh cười với cô gái khác. Ngọc Linh này thật đặc biệt.

Còn Trấn Vũ thì nhút nhát vô cùng, yêu mà không dám nói, yêu mà không dám thể hiện với người ta, yêu mà lại suốt ngày mắng mỏ, đây có phải là “ yêu cho roi cho vọt” hay không? Đúng vậy, anh yêu Khương Uyên, anh thích cô ấy từ cái ngày cô bước chân vào công ty. Ngày ngày đi làm thấy cô trong phòng làm việc là anh kìm lòng không được, anh chỉ muốn ngắm cô 1 chút, hỏi thăm cô 1 chút, quan tâm cô 1 chút mà sao không thể được. Anh chỉ có thể gọi cô lên phòng mình, bới tìm tội lỗi của cô để tiện hỏi thăm cô mà thôi.

Anh thật quá nhát, Người ta đã cố thể hiện tình yêu của mình với anh vậy mà lại ngốc nghếch không hiểu. Có phải anh đang sợ anh với cô không hợp nhau, không thể đến với nhau và đem cho nhau hạnh phúc?Có lẽ…. là vậy rồi.

………………………………………………………………………………………………………………………..

Tình yêu đến ko biết nắm bắt, đây là tội lớn nhỉ? Khổ thân 2 anh em họ Kiều.

1 tháng sau:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::

- Kính chào tất cả quý vị có mặt trong khán phòng và đang ngồi trước màn ảnh nhỏ. Ngày hôm nay, chương trình “Hãy thật lòng với mọi người” đã mời đến đây 2 gương mặt đang làm mưa làm gió trong giới giải trí và thời trang đó chính là ……. Chắc tôi không cần nói mọi người cũng đã biết, đó chính là, Tổng giám đốc My Key – Kiều Trấn Vũ và ngôi sao đươck mọi người yêu thích nhất hiện nay – Khương Hàn Băng.

- Vâng đó chính là hai người sẽ đến thổ lộ sự thật của họ với chúng ta. Xin mọi người hãy chào đón họ thật nồng nhiệt bằng những câu hỏi của mình nhé. Người chơi đầu tiên là tổng giám đốc điển trai như sao Hàn. Mời anh lên đây. Anh hãy nói qua về mình đi nào.

- Vâng, xin chào mọi người, tôi là Kiều Trấn Vũ, 31t, tổng giám đốc của công ty My Key. Tôi thích đồ ngọt nhưng ghét những thứ quá ngọt, tôi thích kem nhưng ko thường xuyên ăn kem và đặc biệt tôi rất ghét hành. Xin hết.

- Wow, đây là 1 câu trả lời ngắn gọn mà súc tích. Giờ sẽ đến phần chơi của chúng ta. Câu hỏi đầu tiên cho anh là từ khán giả số 9.

- Xin chào anh, câu hỏi mà tôi muốn hỏi anh đó là, trong cuộc đời của mình, đối với anh, gia đình hay sự nghiệp quan trọng hơn? Nếu giờ anh phải từ bỏ 1 thứ, thì anh sẽ bỏ thứ gì?

- Câu hỏi của bạn, làm khó tôi quá. Đối với tôi, gia đình là số 1. Vì nói ko có gia đình tôi sẽ ko có ngày hôm nay, nếu ko có gia đình,những gì tôi làm ra sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả. Nếu giờ tôi phải từ bỏ một thứ thì tôi sẽ từ bỏ những thành công của tôi, vì những thành công ấy sẽ chẳng là gì cả nếu như ko có gia đình cùng chia sẻ.

- Cảm ơn anh. Và câu hỏi thứ 2 và cũng là câu hỏi cuối cùng sẽ đến từ 1 người trong công ty của anh, cô thiết kế xinh đẹp: Khương Uyên.

- Xin chào tổng giám đốc. Tôi vô cùng tò mò muốn biết anh đã có để ý cô gái nào chưa? Các chị trong công ty cứ bàn tán suốt nên tôi buộc phải giải quyết nỗi lo lắng của họ. Và mối tình đầu của anh như thế nào vậy?

- Tôi, đã để ý 1 người rất lâu rồi. Đó là 1 cô gái xinh đẹp, quyến rũ, thông minh và rất tài giỏi. Cô ấy có 1 mái tóc dài luôn phảng phất 1 mùi hương dịu nhẹ, đôi mắt cô ấy luôn mở to nhìn tôi như để chờ đợi 1 điều gì đó. Tôi luôn mắng cô ấy nhưng cô ấy chỉ vâng vâng mà ko có đến 1 lời oán trách. Tôi đang chờ đợi cô ấy đến với tôi và nói yêu tôi. Và mối tình đầu của tôi là cô ấy.

- Câu trả lời của anh rất hay khiến 1 MC như tôi phải cảm động rớt nước mắt. Tôi mong cái ngày cô gái ấy nói yêu anh sẽ đến sớm . Cảm ơn anh. Nối tiếp chương trình sẽ là Khương Hàn Băng. Thời gian đã gần hết vì vậy tôi sẽ hỏi nhanh anh vài câu và nhiệm vụ của anh là thành thật trả lời. Anh rõ rồi chứ.

- Rõ. MC, cô hãy hỏi đi, tôi sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

- Ok. Trước đây anh đã yêu 1 cô gái có đôi mắt ánh tràm trong trường MD đúng không?

- Đúng

- Anh đã yêu cô ấy thế nào?

- Yêu bằng cả trái tim mình.

- Anh còn yêu cô ấy không?

- Còn

- Nhiều không?

- Rất nhiều.

- Nếu giờ anh được gặp cô ấy, anh sẽ nói gì đầu tiên?

- Hãy nhìn vào mắt anh đi.

- Rồi sao nữa?

- Anh vẫn rất yêu em.

- Đây là mối tình thứ bao nhiêu của anh?

- Thứ 3

- Vâng, kết thúc phần hỏi nhanh trả lời thật. Giờ sẽ là 1 bất ngờ dành cho anh. Hãy nhắm mắt lại đi, đừng có ti hí.

- Và giờ mở mắt ra đi.

Trước mặt Hàn Băng giờ đây, là 1 Ngọc Linh bằng xương bằng thịt, anh ngỡ ngàng nhưng rồi cũng lấy lại tinh thần

Anh tiến đến nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy và nói:

- Hãy nhìn vào mắt anh đi, anh vẫn rất yêu em.

Sau đó là 1 nụ hôn của 2 người, cả khán phòng như nháo nhào hết cả lên cùng vỗ tay ủng hộ họ. Linh khẽ cười nói:

- Chúng ta quay lại đi

Thế là tình yêu đã đến với tình yêu, chỉ cần ta luôn tin tưởng vào duyên phận thì tình yêu ắt sẽ đến. Đừng cố gắng quá nhiều, hãy đợi chờ 1 chút, mọi thứ sẽ đâu vào đấy thôi.

Về phía Trấn Vũ và Khương Uyên, họ đã tự tìm đến nhau, tự thổ lộ tấm lòng mình cho nhau và giờ họ đã hạnh phúc bên nhau. Con đường trắc trở để có được tình yêu đã kết thúc, sự yêu thương sau bao năm tìm kiếm giờ đã được tìm ra, sẽ còn rất nhiều thứ chờ đón họ phía trước như tôi đây có thể chắc chắn 1 điều, chỉ cần họ còn yêu nhau, còn bên nhau thì sẽ chẳng có gì chia cắt được… tình yêu…

END


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .